Khương Song Linh cụp đôi mắt: “Chẳng lẽ lại là em xấu?”
Tề Hành cười, ngồi ở mép giường ôm lấy eo cô, hôn một cái lên trán cô, rồi thành thật thừa nhận: “Là anh xấu. Đứa nhỏ giống anh.”
Đột nhiên trong lòng Khương Song Linh cảm thấy thật lạnh thật lạnh, cô nhớ tới giấc mộng lúc trước, phiên bản thu nhỏ của Tề Hành, gương mặt bánh bao lạnh như băng, đại dạ dày vương vô địch, xách theo bao cát, băng ghế nhỏ cùng với thùng nước chạy vòng vòng trong sân ……
Sau đó, heo bảo bảo ấy lao thẳng về phía cô.
Không là năm con heo nhỏ vẫy vẫy đuôi chạy về phía cô, sau đó tranh nhau cất giọng kiện cáo trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây