Trong sân đã bao trùm một tầng tuyết trắng. Lúc buổi sáng khi Tề Hành ra cửa, anh đã đảo qua lớp tuyết trước cửa phòng một lần, Triệu Dĩnh Hoa dặn dò Khương Song Linh đừng ra cửa, hiện giờ tình trạng thân thể của cô quá đặc thù, nhất định phải chú ý không được ngoài ý muốn trượt chân ngã.
Mà hiện giờ trời đã rơi tuyết, rất dễ trượt ngã.
“Vâng, mẹ, con không ra ngoài, mẹ cũng phải cẩn thận một chút.” Khương Song Linh đứng ở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, trong hơi thở của cô mang theo từng luồng sương khói màu trắng.
Trời quá lạnh.
Khương Song Linh đội một chiếc mũ lông thỏ màu trắng như tuyết, trên tay còn ôm theo một bình đựng nước ấm, chỉ cần thấy một luồng gió thổi ngoài cửa sổ, cô sẽ không nhịn được rụt rụt cổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây