Chờ đến khi Triệu Dĩnh Hoa nhìn thấy cậu con trai út nhà bà mặc vào chiếc áo lông kia, nữ sĩ Triệu đã trải qua vài chục năm tuổi đời, cứ nghĩ rằng mình đã nhìn quen sóng to gió lớn, rút cuộc vẫn để lộ ra ánh mắt “Sống lâu rồi, chuyện gì cũng có thể nhìn thấy”.
Và kết quả là bà ấy cứ trơ mắt đứng ở nơi đó nhìn trân trối, thật lâu cũng chưa thể lấy lại tinh thần.
Khương Song Linh: “……”
Tề Hành: “……”
Lúc này miệng Triệu Dĩnh Hoa vẫn cón há hốc, nhưng bà lại không đành lòng nhìn chiếc áo lông ở trên người con trai nhà mình thêm vài lần nữa: “Rút cuộc là ai nghĩ ra chiếc áo lông này vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây