Tề Việt ngẩng khuôn mặt nhỏ, tỏ vẻ cực kỳ khiêm tốn nói: “Cháu chỉ tô màu thôi, tranh là do mẹ cháu vẽ.”
Chẳng qua hôm nay nó có cảm giác mẹ không giống ngày thường.
“Đẹp, cháu tô màu cũng cực kỳ đẹp.” Triệu Dĩnh Hoa cúi đầu nhìn con hổ trên bức họa đã bị tô thành bảy loại màu sắc rực rỡ, lại một lần nữa gật gật đầu.
“Cháu trai cả chọn màu rất đẹp.” Dù con hổ trong tranh đã biến thành con hổ sặc sỡ, nhưng nó cũng là con hổ đẹp nhất.
Tề Hành ngồi ở đằng kia nhận lấy bức họa từ tay Khương Triệt, sau đó duỗi tay xoa xoa đầu cậu bé, khen một câu: “Tô không tồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây