Triệu Dĩnh Hoa nói xong lại đi thêm vài bước, rời khỏi cửa phòng, từ vị trí của Khương Song Linh tạm thời không nhìn được bóng dáng của bà ấy.
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng mẹ chồng mình nữa, Khương Song Linh mới không nhịn được khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng chưa kịp thoải mái được bao lâu, đôi mắt hạnh đã mở to hết cỡ. Sau đó Khương Song Linh cực kỳ ấm ức ném đôi mắt hình viên đạn của mình vào người đàn ông bên cạnh. Cậu em trai hư hỏng này, lúc trở về không hề gọi cô dậy, còn cố ý ôm cô, còn cố ý bắt cô gọi anh là anh trai… Cái này hơi sai sai, hình như là cô tự mình gọi trước. Nhưng nếu anh không đứng bên cạnh cô thì cô gọi ai là ca được? Vì thế, tất cả lỗi lầm đều do anh.
Chưa hết muộn phiền, Khương Song Linh đã nghĩ tới kế hoạch ra mắt và để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt mẹ chồng của mình vừa tuyên bố thất bại… Ngay sau đó, cô lập tức suy sụp ngã vào trên người Tề Hành. Tề Hành quay lại ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng an ủi vợ mình.
“Em gái Khương, làm sao vậy?”
Khương Song Linh vừa bình tĩnh lại một chút, từ trên đỉnh đầu đã truyền đến âm thanh này. Cô không nhịn được, lại trở nên bực bội. Khương Song Linh lập tức ngửa đầu, hướng khuôn mặt không biểu cảm nhìn sang người nào đó rồi giơ tay ra hiệu cho Tề Hành cúi thấp đầu xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây