Có thể nói, em là người phụ nữ có tính tình tốt nhất mà chị từng biết đó. Từ sau khi em chuyển tới đây, chị chưa từng thấy em cãi nhau với Tề Hành. Nói thật, có lúc chị còn hoài nghi, vợ chồng nhà em sẽ sống cả đời không bao giờ bực bội.”
“Nói sao nhỉ? Ừm tính tình của em tốt, dịu dàng, không nói quá nhiều, thậm chí có khi muốn cãi nhau cũng không cãi nổi á. Chẳng giống chị và lão Hà. Lão Hà nhà chị á, ngày nao cũng thích chọc cho chị bực bội. Tính tình kỳ quái, chỉ thích nghe mắng, ba ngày thì hai lần muốn cãi nhau với chị.”
Nghe chị ấy nói, Khương Song Linh lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, bỗng dưng cô có chút chột dạ: “Tính tình của em thực sự tốt vậy sao?”
Sao cô có cảm giác tối hôm qua cô nói mấy câu mà khiến người nào đó sắp ủy khuất muốn khóc rồi?
“Nói thế này cho dễ hình dung nha, so sánh với chị thì em giống như Bồ Tát ấy. Chị còn nhớ lúc em mới dọn vào đây, chị cứ lo mãi, tính tình của em dịu dàng như vậy, còn Tề Hành lại nổi tiếng là doanh trưởng sắt thép, chị chỉ lo em bị cậu ấy bắt nạt thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây