Đôi mắt của người vừa ăn no uống say, được làn gió thổi vào lập tức trở nên mơ màng muốn ngủ. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Tề Hành, về sau anh đừng trở lại giữa trưa, trời nắng như vậy.”
Giữa trưa mặt trời quá mức độc ác, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cả người cứ như bị nướng thành khô mực, đừng nói là người đàn ông này phải mặc bộ quần dài, áo dài. Tuy mặc như vậy sẽ chống nắng rất hiệu quả nhưng cô cũng không muốn anh đi được nửa đường bị cảm nắng.
“Em sợ anh đi được nửa đường đã phơi đến cảm nắng.”
Khương Song Linh nghe nhân viên sở vệ sinh Tiểu Đàm nói, mấy ngày này trong liên đội ngày nào cũng có trường hợp người bị cảm nắng.
Đôi tay đang cầm đũa của Tề Hành lập tức ngừng lại, hàng lông mày không chút lay động, anh cất giọng trầm ổn nói: “Sẽ không.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây