Vầng mặt trời giữa trưa chói chang hun đến mức khiến người đầu váng mắt hoa, cô hướng ra ngoài nhìn nhưng căn bản không thấy rõ mặt người trong sân. Ánh mắt vàng chói lóa khiến cô không tài nào mở mắt nổi.
“Anh mau tiến vào.”
Từ sau khi thi thoảng Tề Hành lại trở về giữa trưa, Khương Song Linh đã bắt gặp thật nhiều lần bộ dáng đối phương trở nên chật vật. Lúc này cô mới biết, phỏng chừng đại đa số thời điểm đối phương trở về lúc chạng vạng, là đã tắm rửa thay quần áo rồi.
Mà hiện giờ anh trở về giữa trưa, thời gian gấp gáp, hiển nhiên không thể tắm rửa được, trên quần áo dính cọng cỏ hoặc bùn đất gì đó cũng không đủ thời gian gỡ bỏ, và cứ thế mà mang theo cả chúng quay về.
Khuôn mặt vốn tinh xảo tuấn mỹ, lúc này đã khoác lên mình dày đặc mồ hôi và khí thở hổn hển, trên má còn mang theo chút vệt bùn xám xịt, bụi bặm cát đất màu đen trộn lẫn với mồ hôi trong suốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây