“Ai, Tiểu Khương, chị xem em đối xử với con của Tề Hành khá tốt, quan hệ giữa em và nhóc con này cũng không tồi, không giống chị……”
Khương Song Linh do dự rồi nói: “Đoàn trưởng Hà, anh ấy ——”
“Mấy đứa nhỏ của lão Hà vẫn luôn ở quê, cho mẹ chồng chị chăm sóc, chị cũng không tiếp xúc nhiều với chúng nó, cho nên cảm tình không mặn không nhạt. Lại nói người nhà lão Hà đều đề phòng bà mẹ kế mặt hồ ly tinh như chị.”
“Cho nên chị mới nói là làm mẹ kế thật khó. Nếu vừa tới đã vội vàng đi lấy lòng người ta, chỉ khiến người ta cảm thấy em có rắp tâm nào khác. Nhưng nếu em dám có một chút không tốt với đứa nhỏ, nước miếng của đám người bên cạnh cũng có thể phun chết em. Ngược lại, dù em có đào tim móc phổi mệt chết mệt sống nuôi lớn đám trẻ nhỏ kia, nói không chừng người ta còn không cảm kích, lúc trưởng thành rồi chúng nó sẽ không cần bà mẹ kế là em nữa. Haizz… suy cho cùng, chúng nó cũng không phải núm ruột do em sinh ra.”
“Điều đáng sợ ở đây là sợ mình nuôi phải mấy con sói mắt trắng, sẽ khiến chính mình tức mà chết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây