Vương Tuyết Xu lập tức quăng cho hắn một đôi mắt hình viên đạn, còn thuận tiện đã cho hắn một cước, suýt nữa đã trẹo cả chân.
Cũng bởi vậy mà đoạn nghiệt duyên này, càng kết càng sâu.
Có đôi khi Vương Tuyết Xu cũng cảm thấy hối hận, chữ xấu thì chữ xấu rồi, cô ấy nhận là được, tại sao lúc trước cứ nhất quyết phải đá một cước kia?
“Lúc chị viết nhanh, chữ của chị sẽ rất ẩu, phỏng chừng chỉ có một mình chị đọc được thôi, lão Hà cũng có thể đọc được đại khái, dù gì lão ấy cũng nhìn quen mắt rồi.”
Vương Tuyết Xu hơi trúc trắc đọc lại một lần nội dung ghi chép của mình, Khương Song Linh không khỏi hoài nghi có khả năng cô ấy cũng không đọc nổi chữ của mình, nhưng cô cũng không lên tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây