“Mặt tường đằng sau lớp học của bọn chúng có dán một bức tranh, là cô vẽ ư? Cô vẽ đẹp thật. Mấy đứa nhỏ đều rất thích. Nghe nói bức tranh cô vẽ hồi trước đã được đăng lên báo rồi. Cô đúng là một chị dâu có tài nghệ.”
Nghe cô ấy nhắc đến bức tranh được đăng lên báo kia, Khương Song Linh cảm thấy răng hơi nhức nhức: “Mọi người đều biết tranh tôi vẽ được lên báo ư?”
“Biết, mọi người đều biết, toàn bộ người trong khu này đều biết hết rồi. Cô vẽ tranh thật đẹp.”
Khương Song Linh cảm giác đầu mình vừa lớn hơn ba phần. Bây giờ cô đã hối hận rồi, hết sức hối hận rồi, chỉ hận không thể quay lại một ngày trước khi rời đi đó. Không biết lúc ấy cô đã nghĩ cái gì mà lại vẽ rắn thêm chân, để một bức họa làm kỷ niệm?
Vốn dĩ lúc đó, cô chỉ nghĩ rằng bức tranh này sẽ lan truyền trong thôn thôi, ai mà biết nó lại được lên báo??
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây