Khương Song Linh nghe vậy, cũng có chút vui vẻ, nghĩ thầm trong bụng không uổng công cô thổi cho ba đứa em trai này nhiều rắm cầu vồng như vậy, rốt cuộc tới lúc này cô cũng được hưởng lại rắm cầu vồng rồi.
“Vậy chờ tới buổi tối về nhà, chị sẽ làm màn thầu chiên cho mấy đứa ăn.” Khương Song Linh cảm thấy mình nên cải tạo lại món ‘Cục gạch màu trắng’ do Tề Hành làm buổi sáng, có lẽ nó còn có đường để cứu vớt.
Nhưng cô vừa dứt lời, ba người một lớn hai nhỏ đang ngồi trước mặt cô lập tức cứng đờ cả người.
Tề Việt: “Mẹ, con muốn ăn cơm.”
Khương Triệt: “Em cũng muốn ăn cơm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây