“Cô giáo Hà, em biết là cô muốn cổ vũ em, nhưng đừng thổi phồng em như vậy, em không phải thiên tài đâu.” Khương Song Linh cười lắc lắc đầu. Cô hiểu rõ ràng mình không phải thiên tài. Chẳng qua so với những người khác, cô đã học hơn hai mươi năm hội họa rồi, nhiều nhất cô chỉ có thể xem như một người có chút thiên phú thôi.
Hà Văn Cẩn kéo tay cô: “Cô nghe người ta nói em và chồng của em……”
“Cảm tình giữa em và chồng rất tốt.”
“Vậy ư?” Hà Văn Cẩn gật gật đầu, bà ấy cũng không hỏi nhiều: “Cứ chăm chỉ học vẽ nha. Cô biết em rất chân thành tới nơi này học họa. Mấy ngày nay cô đã tốn khá nhiều công sức để mời đại sư Tần Quang Viễn tới dạy lớp chúng ta. Ông ấy đã chuyển thư qua lại với cô, nói qua một đoạn thời gian nữa sẽ qua lớp chúng ta. Nếu em gặp được khóa học của thầy ấy, nhất định phải quan sát và tiếp thu thật cẩn thận, có vấn đề gì cũng có thể xin thầy ấy chỉ bảo.”
“Vâng, cảm ơn cô giáo Hà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây