Lại vào lúc này, bên cạnh bọn họ người truyền đến một tiếng cười nhạo, Tôn Diễm Diễm ăn mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt được cắt may khá tỉ mỉ, đi ngang qua bên người hai cô, cố ý để lại một nụ cười đầy thâm ý.
“Những cô gái khi đến tuổi gả chồng, nên nhìn xa hơn một chút, phải gả cho một người đàn ông trẻ tuổi có tài.”
“Nhưng ngàn vạn lần đừng học người ta đi làm mẹ kế, mặc người đánh mặc người mắng, cuối cùng kẻ chịu ủy khuất vẫn là chính mình.”
“Cô!” Tiết Lê tức giận đến mức muốn xông lên tìm cô ta lý luận, Khương Song Linh lại cười giữ tay cô ấy: “Đừng xúc động, cô giáo tới rồi.”
Tiết Lê thở dài một hơi: “Tính tình của em quá tốt, em không cảm thấy ủy khuất sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây