kiểu gì bọn họ cũng nhận được thư của hai người. Vậy mà đã hơn mười ngày trôi qua, nhẽ ra người bên đó phải có hồi âm rồi chứ? Cứ không có tin tức kiểu này, chẳng biết là người ta nhận hay là không nhận bản thảo đây?
Cũng vì chuyện này mà mỗi ngày Tiết Lê đều tâm sự nặng nề. Một chốc cô ấy cho rằng chắc chắn bản thảo của hai người đã được lựa chọn, nhưng chút sau cô ấy lại không mấy tự tin, lại lo lắng bản thảo của hai người sẽ bị gửi trả lại.
“Có lẽ công đoạn xử lý của bên kia tương đối chậm, phải đợi hai, ba tháng mới nhận được hồi âm.” Tiết Lê nôn nóng vô cùng, mỗi ngày đều đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, trà không nhớ cơm không nghĩ, lo lắng tới mức, vóc dáng tròn tròn ban đầu giờ đã gầy đi một vòng rồi.
Mẹ của cô ấy còn trêu chọc: “Hai cô gái các con á, đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn chơi trò con nít, mới học vẽ được mấy ngày, đã bắt chước người ta gửi bài đăng báo.”
“Phải biết rằng người ta chuyên học vẽ cũng chưa có loại bản lĩnh kia đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây