Khương Song Linh nghĩ thầm Tề Hành là một quân nhân, đã nhìn quen vết thương như vậy, chắc trong mắt anh đây chỉ là một vết thương trầy da nho nhỏ thôi.
“Em làm sao mà thành ra như vậy?” Tề Hành nhíu nhíu mày, anh nửa ngồi xổm cẩn thận kiểm tra vết thương ở chân cô một chút.
“Là…… Em bị ngã một cái.” Đối phương ấn ngón tay ở trên đùi cô, có chút nóng nóng.
“Để anh đi lấy thuốc.” Anh vừa đứng dậy đang chuẩn bị rời đi, Khương Song Linh lại vội vàng giữ chặt tay anh: “Không cần không cần, vừa rồi em đã đắp thuốc rồi.”
Đôi tay Khương Song Linh túm chặt cổ tay anh, có ý muốn kéo anh trở về, đối phương lại không nỡ dùng sức vùng thoát khỏi bàn tay cô, bởi vậy chỉ còn cách nương theo lực kéo của cô mà ngồi xuống trên giường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây