Lúc buổi sáng khi Khương Song Linh mở to mắt, người tối hôm qua ngủ bên cạnh cô đã rời đi, chỉ còn lại một ‘miếng đậu hũ’ được gấp lại cực kỳ chỉnh chỉnh tề tề.
Cô nhấc chân đạp một cái vào cái chăn kia, lại không biết có một mối liên hệ từ nơi nào đó, đã khiến cô hít phải một ngụm khí lạnh, bởi vì lúc này cô rõ ràng cảm giác được một chút không khoẻ truyền đến từ trong thân thể.
Khương Song Linh không vội vã rời giường, cô lười biếng nằm ngửa trên giường ngây ngốc nhìn nóc nhà, trong đầu không tự giác nhớ lại tình huống xảy ra đêm ngày hôm qua.
—— tối hôm qua không tắt đèn.
Trong chút trí nhớ còn sót lại của Khương Song Linh, tối hôm qua ý thức của cô cứ mơ màng, mông lung lắm, nhưng cô vẫn nhớ kỹ lúc đi ngủ cô đã không tắt đèn, có lẽ là sau đó Tề Hành đã tắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây