Lúc này, Khương Song Linh mới ghé sát lại gần tai Lâm Đại Phượng nói nhỏ: “Chị dâu à, hồi nãy em vừa trở về từ nhà chị dâu Tống. Chị ấy nói cho em nghe, cái máy may là Tề Hành mua để kết hôn, là món đồ cưới mới tinh, cũng dính không khí vui mừng của hai đứa chúng em rồi. Bởi vậy năm thứ nhất sau khi kết hôn không tiện cho người ngoài dùng.”
Lâm Đại Phượng sửng sốt: “Còn có cách nói này ư?”
“Có mà, đồ cưới đương nhiên sẽ dính không khí vui mừng rồi. Thế nhưng em cũng không phải người keo kiệt. Đương nhiên là em nguyện ý chia sẻ để mọi người đều dính chút không khí vui mừng của em. Lúc nãy em còn chủ động mời chị dâu Tống tới dùng máy may nhà em. Sau đó, chị dâu Tống nói không thể chiếm lợi của em mà không tỏ chút thành ý được, cho nên chị ấy tặng em một miếng vải.”
“Chị dâu à, chị cũng biết, em vừa dọn vào khu người nhà, hầu như cái gì trong nhà cũng thiếu. Bây giờ em còn muốn học cách dùng máy may nữa, mới thiếu vải để luyện tập, chị dâu Tống làm vậy cũng vì thương em đó.”
“Chị dâu à, vừa rồi chị còn nói thân thiết với em như chị ruột, vậy em…… em cũng không nên khách sáo với chị.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây