Tạ Đình Ngọc nghe cô nói vậy, anh không kìm được mỉm cười, hàng lông mày cũng nhiễm ý cười nhàn nhạt, anh cổ vũ: “Nhóc Thủy, em thử xem sao.
Nếu như điều kiện cho phép, Tạ Đình Ngọc muốn lắc nước trong đầu cô gái nhỏ này, để cô tỉnh táo lại, nhưng anh nhớ đến mỗi lần Diệp Thanh Thủy làm đề đều được điểm tối đa, anh lập tức dừng suy nghĩ này lại.
Vốn dĩ Tạ Đình Ngọc chỉ tiện miệng trêu chọc một câu thôi, nhưng không ngờ Diệp Thanh Thủy lại coi là thật, nói làm là làm.
Diệp Thanh Thủy giống như con sóc nhỏ bận rộn chọn sách mình cần, nghiêm túc xem quyển này đến quyển sách, thỉnh thoảng cô lại cau mày suy nghĩ, tay cầm tờ giấy trắng không ngừng viết viết, vẽ vẽ.
Trên người cô có một sự bền bỉ, thời gian dường như đóng băng trên người cô. Cô miệt mài hăng hái suy nghĩ, nếu như không bảo cô ngừng lại, có thể cô sẽ xem đến sáng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây