[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 54: Em yêu anh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

May mà trí nhớ của Diệp Thanh Thủy tốt nên mới nhớ rõ câu này, đào hết cả cõi lòng ra cô chỉ biết một câu này. Cô nhớ rõ trước kia có đôi khi cô nói sai mấy câu, ngại cô ngốc Tạ Đình Ngọc sẽ đen mặt nói những lời này.

Có đôi khi anh còn hung dữ nắm bím tóc của cô, đuổi cô ra ngoài úp mặt vào tường.

Diệp Thanh Thủy ôm mấy quyển sách quý giá của Tạ Đình Ngọc đi đến mép giường, nhìn Tạ Đình Ngọc ngơ ngác nhìn sang bên này, tức giận mà kéo tấm rèm che nắng cô mới mua ra.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Một người đàn ông suốt ngày nhìn chằm chằm con gái làm gì, già mà không đứng đắn.

Tạ Đình Ngọc: “…

Tạ Đình Ngọc nhìn chằm chằm tấm rèm đen tuyền kia, tấm rèm không to lắm gần như che kín hình ảnh bên trong. Ánh nắng gắt của buổi trưa xuyên vào, lại mơ hồ làm nổi bật bóng dáng cô đang đọc sách, hai bím tóc to tinh nghịch rũ xuống như đuôi cá xinh đẹp mà gọn gàng.

Anh cứng họng không nói được câu nào.

Ya tebya liubliu (em yêu anh/ anh yêu em), rốt cuộc là ai không đứng đắn?



Quả nhiên Diệp Thanh Thủy đoán không sai, ngày mùa nặng nề vừa qua khỏi mấy ngày, nhóm xã viên còn chưa có giải tỏa được mệt mỏi của cơ thể đã thét to đi đào giếng. Người già chưa đến năm mươi tuổi mà cơ thể vẫn còn khỏe mạnh giống bà nội, chắc chắn cũng sẽ đi làm việc.

Diệp Thanh Thủy nhớ đến bà nội ngã bị thương eo là chỉ hận không thể ôm tất cả công việc lên người mình.

Cô là người trẻ tuổi, tay chân lanh lẹ làm việc nhanh, cô vừa rảnh đã đi qua quạt mát cho bà nội rồi rót nước sôi để nguội cho bà nội uống. Mấy người già trong đội sản xuất thấy vậy không khỏi hâm mộ: “Bát Lưỡng Nha, cháu gái của bà hiếu thuận quá... Cháu rể cũng tốt, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, hưởng không hết phúc nha.

Bà nội uống nước sôi để nguội nhóc Thủy đưa đến, bên trong còn có vị hơi mặn mặn, là nước muối rất nhạt. Uống nước sôi để nguội rót khiến thể lực của bà ấy khôi phục.

Bà cụ giận dỗi nói: “Nhóc Thủy cháu đừng chạy đến chỗ bà nội nữa, có rảnh thì đi đưa nước cho Tiểu Tạ mới là việc đúng đứng. Bên chỗ bọn họ đang làm việc chăm chỉ kìa.

Diệp Thanh Thủy chỉ hận không thể đi theo sát bà nội, sao có thể đi đưa nước cho Tạ Đình Ngọc được. Sáng sớm tinh mơ anh đã tự rót một âu nước muối rồi, rất biết tự cấp tự túc!

Diệp Thanh Thủy lại lấy ra một quả trứng gà đã luộc chín để trong lòng, đưa cho bà nội Diệp.

Cô lén lút nói: “Bà nội bà mau ăn đi, để chốc nữa làm việc là không kịp đâu.

Bà nội Diệp đang đói đến hoa mắt, nhưng thời tiết nóng nực làm bà cụ không muốn ăn lương khô khô khốc với dưa muối. Bây giờ Diệp Thanh Thủy đưa quả trứng luộc ấm áp đến, làm miệng bà cụ không nhịn được tiết nước miếng.

Bà cụ ăn trứng gà ngấu nghiến, lại gặm một cái bánh bao chay.

Bà nội nhà họ Diệp ăn đồ ăn phong phú làm người khác không khỏi hâm mộ: Có một cháu rể giàu có thật sự rất khác biệt. Bây giờ bà nội Diệp không chỉ có ăn bánh bao chay trắng làm từ bột mì, mà còn có trứng gà để ăn.

Bà nội Diệp đón nhận một loạt ánh mắt hâm mộ, cảm giác lương khô đang nhai trong miệng cũng ngọt.

Bà cụ đẩy cháu gái, cười mắng: “Đi đi đi, không đi đưa nước cho Tiểu Tạ thì quay về làm việc đi, cứ quấn lấy bà cẩn thận đại đội trưởng thấy là mắng cho đấy!

Diệp Thanh Thủy không tình nguyện chạy về nhà, lại rót thêm một âu nước sôi. Cô nghĩ đến công việc bên phía đàn ông khiến người ta mệt mỏi, có lẽ là đang sửa chữa hệ thống nước, cô lấy bình nước của Tạ Đình Ngọc rót đầy hơn nửa bình.

Lúc Diệp Thanh Thủy đi đưa nước sôi cho Tạ Đình Ngọc, nước của Tạ Đình Ngọc đã uống hết.

Tạ Đình Ngọc đang nói chuyện với Thẩm Vệ Dân.

Miệng lưỡi Thẩm Vệ Dân khô khốc: “Rất xin lỗi, anh Ngọc anh chia cho em nhiều nước quá, làm giờ anh cũng không có nước uống. Để em đi đun ít nước vậy.

Tạ Đình Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Không sao, nhóc Thủy sẽ đưa nước đến đây.

Thẩm Vệ Dân vô tình quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Thanh Thủy đang cầm ấm nước đứng sau bọn họ, không biết là cô đến từ lúc nào. Trong mắt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, niềm vui khi thấy nước không tài nào giấu nổi.

Anh ta há to miệng mà “Oa, kéo miệng nhỏ giọng nói: “Anh Ngọc, anh liệu sự như thần.

Anh ta dùng khuỷu tay đập lên vai Tạ Đình Ngọc, bảo anh quay đầu lại nhìn.

Nghe hai người kia “khe khẽ nói nhỏ xong Diệp Thanh Thủy xụ mặt, cô đưa ấm nước cho Tạ Đình Ngọc: “Bà nội bảo em đưa nước đến, uống đi.

Tạ Đình Ngọc cười, ân cần nhận lấy ấm nước: “Cảm ơn Thủy Nha Nhi.

Sau khi Diệp Thanh Thủy đưa nước xong, cả người cô thấy khó chịu.

Sao Tạ Đình Ngọc có thể không suy đoán gì đã chắc chắn cô nhất định sẽ đến đưa nước cho anh, kiểu giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ rồi lại chắc chắn này khiến Diệp Thanh Thủy nghe xong suýt thì tức giận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️