Biết rõ đào giếng là việc làm vô dụng, còn phải căng da đầu đào tận mấy tháng, Diệp Thanh Thủy không muốn. Kiếp trước bà nội vì công việc đào giếng gian khổ này mà mệt mỏi quá độ sơ sẩy ngã từ trên cao xuống rồi bị thương ở eo, từ đấy trở đi nằm bệnh liệt giường.
Ánh mắt Diệp Thanh Thủy không khỏi lộ ra vẻ hoang mang, mãi một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Tạ Đình Ngọc cầm bím tóc to của Diệp Thanh Thủy. Hai bím tóc to của Diệp Thanh Thủy đen láy mà sáng bóng. Sờ rất mềm mại giống như đang rơi vào một đám mây đen.
“Này, anh đang làm gì thế? Diệp Thanh Thủy bị đau đến nhíu mày.
Tạ Đình Ngọc nói: “Anh nói, em phải tập trung chuẩn bị thật tốt.
Lúc này Diệp Thanh Thủy mới nhấc lên mười hai vạn phần tinh thần, cô liếc nhìn Tạ Đình Ngọc một cái: “Em bị bọn họ gây khó dễ như vậy, còn không phải... Bởi vì ai?
“Cho nên… Anh phải giúp em, lần này em muốn mượn sách của anh đọc, anh không có ý kiến gì nhỉ?
Cuộc sống làm việc đơn điệu buồn tẻ cần phải có mấy món ăn cho tinh thần. Diệp Thanh Thủy rất thích đọc sách, đã thèm nhỏ dãi ngăn tủ cất đầy sách kia của Tạ Đình Ngọc từ lâu. Nhưng cô chưa từng nhắc đến, cô tình nguyện chậm rãi tích cóp tiền đến hiệu sách mua. Nhưng sách ở hiệu sách sao có thể thú vị như sách mà Tạ Đình Ngọc cất giấu.
Có rất nhiều sách anh mang từ thủ đô đến đây, nội dung thú vị, sách bìa cứng nhìn rất văn nhã quý giá. Thỉnh thoảng sau khi lao động xong, Tạ Đình Ngọc sẽ ngồi bên cạnh bàn nhàn nhã đọc sách. Trong tầm tay đặt một ly trà xanh, thỉnh thoảng ngón tay thon dài lại lật trang sách.
Khác hẳn mấy người đàn ông thúi hút thuốc, tụ tập đánh bài sau khi làm việc xong. Kiếp trước Tạ Đình Ngọc như vậy, tất cả các dáng vẻ của anh đều là điều mà Diệp Thanh Thủy hướng tới, khát khao.
Nhưng Diệp Thanh Thủy bây giờ lại không giống, bởi vì cô đã biến thành dáng vẻ mà cô đã từng hướng tới. Cô sẽ không tiếp tục hâm mộ Tạ Đình Ngọc, cô trở nên thích đọc sách.
Sao Tạ Đình Ngọc có thể không gật đầu.
Diệp Thanh Thủy rất vui vẻ đi mấy hòm gỗ đựng sách của anh, mở hết cái hòm này rồi lại mở cái hòm thứ hai, mừng thầm giống như con chuột đồng đang ngồi trên mấy mẫu ruộng màu mỡ.
Ánh mặt trời gay gắt của buổi trưa xuyên qua ô cửa sổ, hắt xuống đất từng cái bóng lộn xộn, Diệp Thanh Thủy hơi khom lưng ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay lướt qua từng quyển sách một, lật rất nhiều quyển, chồng sách trong lòng cô càng chất càng cao.
Mấy tia sáng vàng rơi lên sợi lông tơ trên trán cô, đôi mắt cô chứa đầy sự tập trung và nhiệt tình. Dây đeo khẩu trang mỏng màu trắng vắt lên cái tai tinh xảo của cô, cái mũi với khuôn mặt bên dưới bị che kín. Nhìn cô trông trầm lặng và điềm tĩnh.
Tạ Đình Ngọc vừa mới tắm rửa xong lại cảm thấy... Có hơi nóng, vẻ mặt anh đầy tò mò nhìn Diệp Thanh Thủy hỏi: “Cả ngày em đeo khẩu trang không thấy nóng sao?
Diệp Thanh Thủy nói mơ hồ: “Nóng chứ, sao lại không nóng được, anh thử đi là biết ngay.
Công thức đắp mặt nạ của Diệp Thanh Thủy phải mất đến ba tháng mới có thể thấy hiệu quả, bỏ ra quá sớm sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.
“Bìa của quyển sách này nhìn có vẻ thú vị. Cô không nhịn được nhặt một quyển sách bìa cứng màu nâu có sơn vàng trên bìa ở trong đấy lên, mở ra xem.
Đập vào mắt cô là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như nòng nọc, đây là một loại cảm giác còn đáng sợ hơn cả đọc sách quốc văn. Đây là tiếng Nga.
Thập niên năm mươi sáu mươi, nước Z và Liên Xô là hai nước anh em, khi đó có phong trào học tiếng Nga nổi lên, tiếng Nga được rất nhiều thanh niên trí thức nhiệt tình yêu thương, tiếng Anh ngược lại phải đến thập niên tám mươi chín mươi mới nổi dần lên. Cô buông quyển sách kinh điển xiêu vẹo xuống, nhét vào lại trong hòm.
Tạ Đình Ngọc đã cầm khăn lông lau mồ hôi, anh thờ ơ nói: “Em đọc hiểu cái này sao? Cũng dám lật lung tung. Mấy quyển này em đừng lật lung tung.
Diệp Thanh Thủy khá mẫn cảm đối với mấy câu này.
Bởi vì kiếp trước tần suất mấy câu này xuất hiện trong miệng Tạ Đình Ngọc rất cao.
Khi đó Tạ Đình Ngọc sẽ lạnh giọng mà quát cô: “Em đọc có hiểu đâu, em lật nó ra làm gì?, “Em hiểu mấy cái này à, mà dám lật lung tung?, “Em lại không hiểu… Hỏi làm gì? Mấy câu đấy đếm không hết.
Bất thình lình xảy ra, Diệp Thanh Thủy nhớ lại những chuyện cũ ấy, trong lòng hơi hơi nổi gợn sóng.
Cô hít một hơi thật sâu, không vui nói: “Em rất không thích anh nói câu như này, không phải chỉ là tiếng Nga thôi sao. Sao em lại không hiểu?
“Ya tebya liubliu.
Tạ Đình Ngọc đang chậm rãi uống nước bất ngờ quá mà sặc trà.
Mãi một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh lại được, anh nói: “Câu này có ý gì?
Diệp Thanh Thủy cảm thấy mỹ mãn chọn xong mấy quyển sách mà cô thích.
“Mắng chửi anh đấy, anh không biết sao?