Tạ Đình Ngọc nhanh chóng báo cáo số liệu sản lượng lương thực năm nay của đại đội, bởi vì anh vừa mới phân loại xong báo cáo lương thực thu hoạch được của đại đội với kế toán.
“Sản lượng lương thực bình quân mỗi mẫu trước đây là chín trăm linh ba phẩy năm cân, sản lượng năm nay giảm khoảng năm đến bảy phần trăm, anh quan sát số liệu của huyện khác, phát hiện cũng giống vậy. Như.
Bình thường Tạ Đình Ngọc không mấy khi thảo luận với đồng chí nữ nào về chuyện này, chỉ có đại đội trưởng và bí thư chi bộ đại đội mới cảm thấy hứng thú với nó, nhưng nếu Diệp Thanh Thủy hỏi thì anh cũng nói như thế.
Diệp Thanh Thủy nheo mắt không khỏi nhíu mày, cô thở dài nói: “Này, trời nóng gắt, chờ thu hoạch xong hạt kê, phải bắt đầu đào giếng đi.
Tạ Đình Ngọc gật đầu nói: “Không sai, trước mùa lúa của quý sau sẽ bắt đầu đào, nếu không sẽ không có nước lại không được hoa màu.
Đào giếng không phải chuyện gì lớn, Diệp Thanh Thủy đã rất quen thuộc. Công xã sau mùa thu hoạch, thu hoạch lương thực xong sẽ thường xuyên tập trung sức lao động xây dựng công trình thuỷ lợi, sửa chữa đường đi. Nếu hoàn toàn chỉ dựa vào ông trời ăn cơm, nông dân làm ruộng sẽ đói chết.
...
Tại chỗ của thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức thu hoạch lương thực xong cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi, nhưng lần nghĩ ngơi này nhóm nữ thanh niên trí thức lại nổ tung nồi. Trong ký túc xá sôi nổi bàn tán đến Diệp Thanh Thủy.
Nữ thanh niên trí thức Thẩm Yến nói: “Sao giờ miệng lưỡi của Diệp Thanh Thủy lại sắc bén thế chứ?
Chu Đình Đình phản bác: “Tôi không nghĩ vậy, tôi cảm thấy bây giờ cô ấy nói chuyện cũng rất văn nhã, bộ dạng giống người đọc sách. Lần trước tôi đi nhờ cô ấy hỗ trợ, cô ấy còn rót cho tôi một ly trà để uống——
Nhưng lời Chu Đình Đình nói nhanh chóng bị thảo luận sôi nổi gạt bỏ.
“Đúng vậy đúng vậy, y như biến thành người khác ấy, rất kiêu ngạo! Sao một người tốt nghiệp tiểu học như cô ta lại không biết khiêm tốn thế chứ, ngay cả người già trong thôn cũng có thái độ rất tốt với tôi đấy!
Chu Đình Đình vẫn chưa từ bỏ ý định quay cuồng chen vào nói: “Đó là bởi vì thái độ của cậu không đúng! Hà Phương cậu thử đổi vị trí nghĩ lại xem, nếu tôi nói chuyện với cậu như vậy liệu trong lòng cậu có vui vẻ nổi không? Tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy chưa từng nói thế với tôi bao giờ.
Lý Lệ Na: “Cậu nói không sai! Cô ta rất không khiêm tốn, chẳng qua... Tôi nghe giọng điệu của cô ta còn kiêu căng hơn cả học sinh của đại học Công Nông Binh đấy! Không có ai nghiêm túc học đại học kiêu ngạo như cậu ta cả.
Chu Đình Đình: “Kiêu ngạo sao? Đồng chí cậu biết dùng từ quá nhỉ, rõ ràng là cô ấy tự tin nha! Bây giờ tôi rất nể cô ấy, cô ấy thật sự hiểu rất nhiều tri thức, tôi hỏi thầy Tạ lần trước cô ấy thật sự đọc làu làu sao, thầy Tạ nói “đúng thế.
Cuối cùng Tôn Linh Ngọc nói: “Đúng vậy, cậu nói không sai. Ngay cả sinh viên học tập nghiêm túc cũng chả kiêu ngạo như cô ta, tôi phải dạy cho cô ta một bài học, nỗ lực bẻ gãy loại tự cao tự đại mù quáng này của đồng chí Diệp Thanh Thủy. Không phải cô ta nói hoan nghênh khiêu chiến sao, chúng ta đi thôi!
Cuối cùng, nữ thanh niên trí thức Chu Đình Đình không chen vào nổi một câu nào: “…
Tại nhà họ Diệp.
Diệp Thanh Thủy biết đến mùa hè sẽ đi đào giếng, vẻ mặt cô sầu khổ ghé lên bàn sách.
Lúc này Tạ Đình Ngọc làm xong công việc đã tắm rửa xong, trở lại trong phòng. Anh thản nhiên nói: “Lo lắng cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng đến thôi. Anh... Nghe nói em thách đấu với những nữ thanh niên tri thức kia à?
Đây là tin tức mà Tạ Đình Ngọc nghe từ chỗ của Thẩm Vệ Dân.
Nguyên văn câu nói của Thẩm Vệ Dân là như này: “Anh Ngọc, nhóc Thủy cũng khó lường thật. Cô ấy dám thách đấu với nữ thanh niên trí thức. Nhóc Thủy nói khá tàn nhẫn, bảo nữ thanh niên trí thức câm miệng ít nói linh tinh.
Tạ Đình Ngọc hài hước nói: “Nhóc Thủy, bây giờ em nên học tập chăm chỉ đi.
Tuy cô gái này luôn mồm nói muốn học tập văn hóa tri thức với anh, nhưng ngoại trừ học thuộc lòng quốc văn ra thì những thứ khác cô không thèm học, thật sự quá lười biếng.
Diệp Thanh Thủy liếc mắt nhìn anh một cái, vẻ buồn rầu trên mặt không giảm tý nào.
Lo lắng cũng vô dụng?
Tạ Đình Ngọc đâu có biết tình huống đâu, năm đó chỗ này hạn hán liên tục hai tháng lận, đại đội của bọn họ không hề đào được một giếng nước nào. Không có nước, xã viên của đại đội lén lút sang trộm nước của đại đội bên cạnh, sau khi bị phát hiện thì bị đánh túi bụi. Gây ra một đống chuyện ồn ào lộn xộn.
Vì thế cuối cùng Công Xã quyết định đi xây dựng đập chứa nước, đập chứa nước này xây rất nhiều nằm. Không chỉ có tốn kém về nhân lực và của cải mà còn có hiệu quả rất nhỏ, cuộc sống của nhà họ Diệp trong thôn cũng càng ngày càng sa sút. Cũng may sau này đầu thập niên tám mươi các hộ gia đình được phân phối ruộng đất, cuộc sống của nông dân mới tốt dần lên.