Diệp Thanh Thủy lười nhác nói: “Không, anh ấy thích làm gì tôi đều… ủng hộ. Cô nuốt lại mấy chữ “Không can thiệp này.
“Cô không ngăn cản anh ấy thì sao anh ấy lại không đến?
Diệp Thanh Thủy chú ý thấy cô ta buông nông cụ, toàn bộ tâm trạng không tập trung vào công việc mà chỉ đi theo cô, xem ra là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.
Diệp Thanh Thủy lạnh nhạt nói: “Tôi không ngăn cản anh ấy, có lẽ anh ấy cảm thấy cô quá ngu không dạy nổi đấy. Gặp được người thông minh như tôi xong quay lại so sánh một lượt… Anh ấy lười.
“Cô, sao cô có thể nói thế hả! Diệp Thanh Thủy biểu hiện của cô đang gây mất đoàn kết, thanh niên trí thức Tạ chính là đại diện của thanh niên trí thức chúng tôi, cô là vợ của anh ấy thì nên học theo anh ấy, cổ vũ anh ấy giám sát anh ấy mới đúng. Đây mới là tư tưởng chính xác, còn có… sao tôi lại ngu được!
Nữ thanh niên trí thức suýt nữa bị giọng điệu của Diệp Thanh Thủy chọc cho tức phát khác, tốp năm tốp ba người bu đến an ủi cô ta.
“Diệp Thanh Thủy cô đừng nói nữa, Hà Phương đã được đề cử đến học đại học Công Nông Binh, trong hoàn cảnh gian khổ mộc mạc như thế mà cô ấy vẫn khiêm tốn học hỏi đồng chí Tạ, vì sao cô lại muốn ngăn cản người có tinh thần như cô ấy hả? Chẳng lẽ cô cảm thấy cô còn có văn hóa hơn cả Hà Phương, còn giỏi hơn cả cô ấy?
“Đúng thế đúng thế, Diệp Thanh Thủy đến cả lớp tiểu học cô còn chẳng học, người khác không có giống cô đâu.
Mấy người phụ nữ đồng thời vây quanh Diệp Thanh Thủy, trên mặt tràn đầy oán giận đáy lòng lại sảng khoái: Diệp Thanh Thủy gả cho thanh niên trí thức Tạ thì sao chứ, cho dù có mài giũa đến đâu thì cũng không đuổi kịp được bọn họ —— Cô thất học!
Cô chẳng những thất học mà còn thích giả vờ là có học thức. Sao thanh niên trí thức Tạ mang đầy bụng mực nước có thể nhìn trúng loại phụ nữ ngu si này chứ.
Quét hạt kê là công việc thoải mái, bởi vậy nên nhiều phụ nữ. Chỗ có nhiều phụ nữ thì kiểu gì cũng nhiều thị phi.
Diệp Thanh Thủy nhìn đám thanh niên trí thức xung quanh mang đủ loại sắc mặt khác nhau, cô cảm thấy sâu sắc rằng có lẽ nên cho bọn họ biết thế nào là thực tế.
Kiếp trước Diệp Thanh Thủy thật sự có tính cách mềm mại, cũng rất tự ti nên không hay cãi nhau với người khác. Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, Diệp Thanh Thủy của hiện tại đã không còn là A Mông nước Ngô kia nữa, cô hơn bọn họ bốn mươi năm, có vô số ba ngày bốn mươi năm, đám nữ thanh niên trí thức này cũng nên rửa mặt một lần, lau mắt mà nhìn.
Cô hắng giọng nói, nói năng có khí phách: “Lần trước nói các cô tự cao tự đại, là ếch ngồi đáy giếng, xem ra không có bôi nhọ các cô rồi. Từ xưa đến nay những người tài giỏi mà không có bằng cấp cao nhiều không đếm xuể, nhìn xa trông rộng. Ông Lỗ Tấn là nhà văn tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp; giáo sư chủ nhiệm của đại học Thanh Hoa, nhà toán học ông Hoa La Canh, tốt nghiệp cấp hai; ông Tề Bạch Thạch chuyên gia của giới hội họa, chưa từng đi học một ngày nào. Đây là thành tích mà những người đi trước đã có.
Diệp Thanh Thủy xụ mặt, nghiêm túc nói: “Nếu mấy cô không phục thì có thể tới so bì, tôi rất vui lòng hầu các cô. Nếu thua, sau này có thấy tôi thì ngoan ngoãn im miệng bớt nói lảm nhảm đi, học cách làm người văn minh.
Sau khi cô nói xong, đoàn người lại đột nhiên im tiếng.
Diệp Thanh Thủy cầm cây chổi, nhẹ nhàng vui vẻ quét hạt kê, quét đều hạt kê.
Lại không biết, sau khi làm việc xong đám nữ thanh niên trí thức bên kia đã nổ tung nồi.
Diệp Thanh Thủy làm xong công việc của một ngày cảm thấy bản thân như vòi nước, mồ hôi ra như mưa, uống nhiều nước hơn cũng không có ích lắm. Phơi nắng ở thung lũng đến chảy đầy mồ hôi, chảy cả một ngày, da thịt đã khô khốc. Cô về đến nhà, uống ừng ực ừng ực tám cốc nước, lại đổ mồ hôi, cô mới cảm thấy bản thân như được giải cứu khỏi cơn say nắng.
Nếu tiếp theo có trận mưa thì tốt rồi, trời mưa sẽ rất mát mẻ. Mà lúc đang thu hoạch kiêng kỵ nhất là gặp trời mưa. Vì thế Diệp Thanh Thủy lại ngóng trông trời đừng có mưa, muốn trời mưa thì ít nhất cũng phải sau khi đại đội thu hoạch xong.
Gặt lương thực mênh mông cuồn cuộn đã kết thúc, nguyện vọng của Diệp Thanh Thủy trở thành sự thật, không rơi một hạt mưa nào.
Làm một nông dân thực thụ, Diệp Thanh Thủy nhìn mặt trời sáng quắc chói chang, ánh mắt bắt đầu lo âu. Cô về đến nhà hỏi Tạ Đình Ngọc: “Anh có nhớ lần trước trời mưa là khi nào không, có phải năm nay thu hoạch lương thực không tốt không, sao em cảm thấy hình như ít nắng hơn?
Tạ Đình Ngọc trả lời cô rất nhanh: “Một tháng lẻ ba ngày.