Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của nó mãnh liệt đến vậy.
Tạ Đình Ngọc kích động bế vợ mình lên, cúi đầu tỳ trán vào trên trán cô, lắp bắp nói: "Cám… cám ơn, anh không biết... Nên nói gì cả."
Thím Diệp ở cạnh đó hé miệng cười, đưa một quả quýt cho Diệp Thanh Thủy.
Quả quýt chua ê ẩm, Tạ Đình Ngọc nếm thử một miếng đã chua ê cả răng, nhưng Diệp Thanh Thủy ăn xong, lại cảm thấy cảm giác buồn nôn trong lòng bị đè ép xuống.
Tạ Đình Ngọc nhìn chậu đựng hai mươi cân lạp xưởng kia, trong lòng cảm thấy lo lắng, ân cần chuyển ghế tới cho vợ ngồi xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây