Diệp Thanh Thuỷ chỉ biết anh có việc phải rời đi, ngày hôm qua hai người đã nói rõ chuyện này, thật ra cô không lo lắng cho tình huống của Tạ Đình Ngọc lắm, nhưng cô không chịu nổi ánh mắt thương hại của người trong thôn.
Diệp Thanh Thuỷ ăn xong cơm trưa, Chu Đình Đình dẫn Triệu Yến đến đây.
Triệu Yến chưa kịp ăn cơm trưa, sắc mặt vốn đã tái nhợt giờ lại càng trắng bệch hơn.
Ánh mắt Diệp Thanh Thuỷ dừng lại trên người người phụ nữ gầy gò yếu ớt:
“Vì sao lại viết tên tôi?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây