Cô nhìn mấy cô gái mười mấy tuổi khác nhau trước mặt, có người xanh xao vàng vọt, có người thì cong eo gù lưng vì bị lao động, có người vẫn còn ngây thơ hoạt bát, ăn mặc mộc mạc, nhưng mỗi người bọn họ đều nở nụ cười thân thiết hiền hoà, nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen láy ấy.
Diệp Thanh Thuỷ cảm thấy như có một dòng nước suối mùa xuân ấm áp chảy qua trái tim làm trái tim cô thấy dễ chịu, xua tan sự tức giận đang tích tụ trong lòng cô bấy lâu nay.
Cô lẩm bẩm nói: “Cảm ơn, cảm ơn, thật sự… Tôi cũng không biết nên nói gì.
Đây là chuyện mà Diệp Thanh Thuỷ chưa từng có hy vọng xa vời, cô cảm thấy chóp mũi đau xót, yết hầu cũng không thể nào phát ra được âm thành gì.
Diệp Thanh Thuỷ nhìn từng gương mặt ấy, những người đã từng hiểu nhầm cô, nước chảy bèo trôi khinh thường cô, bây giờ lại đứng bên cạnh cô nói với cô sẽ tin tưởng cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây