Nhưng mua đồ xong, Tạ Đình Ngọc rất tự nhiên khoác tay lên vai Diệp Thanh Thủy, dẫn cô đi ra khỏi cửa hàng bách hoá, nhanh chóng đi đến một tiệm may.
“May cho cô ấy hai bộ quần áo. Tạ Đình Ngọc bỏ đồ vật trong tay xuống, ngồi trên ghế mây cũ, dù bận vẫn ung dung quan sát Diệp Thanh Thủy.
Sau một mùa thu, gương mặt thon gầy trái xoan của cô nhóc biến thành gương mặt trứng ngỗng, vóc dáng lại cao hơn một chút, áo bông cũ kỹ mặc trên người đã không còn vừa vặn nữa. Nắng sớm yếu ớt chiếu lên mặt cô, chiếu rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô.
Quần áo cũ kỹ, nhìn trông không quá bất lịch sự, ngược lại làm Tạ Đình Ngọc nhìn ra một vẻ đẹp chất phác thuần khiết như ngọc rơi vào trong bụi bặm.
Anh muốn nhặt nó lên, nhẹ nhàng lau sạch, thổi bay lớp bụi bặm bám trên thân nó để cho mọi người được nhìn thấy vẻ đẹp thuần khiết của nó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây