Thật ra lời này nói không sai, Diệp Trung Kiến thực sự có hơi “keo kiệt, keo kiệt của anh ấy thể hiện trên chính bản thân, vì để bớt tiền mà tình nguyện mua vé đứng, dựa vào ga tàu hỏa mấy ngày, mấy ngày nay cũng chỉ gặm lương khô ăn. Có khổ không thì cứ nghĩ đến hành trình hai vạn năm của Hồng Quân. Tất cả khổ cực bây giờ đều không là gì cả.
Nhưng anh ấy lại xoa đầu Diệp Thanh Thủy, kéo bím tóc của cô, nhe răng cười: “Không sao, đi nào nhóc Thủy, chú dẫn cháu đến quán cơm do nhà nước quản lý ăn mì.
Diệp Thanh Thủy không phản đối, cô keo kiệt với bản thân nhưng lại sẵn sàng chi tiền cho người thân.
Cô muốn để anh ấy ăn no rồi mới đi.
Vì thế hai chú cháu đến quán cơm do nhà nước quản lý ăn một bữa ngon, sợi mì nóng bỏng với hành thơm ngào ngạt, ăn hết một bát khiến tinh thần người ta sảng khoái. Mì ngon trong mắt Diệp Thanh Thủy không phải món gì ngon, nhưng đối với Diệp Trung Kiến mà nói lại là món ngon khó cưỡng, có thịt thái lát còn có váng mỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây