Diệp Thanh Thủy nhìn cũng không nhìn một cái, nghĩ thầm: Cho dù có biết cũng không nói cho anh.
Hàng lông mày rậm rạp giống như mực nước của Tạ Đình Ngọc rối rắm lên: “Cái này...Vậy phải làm sao bây giờ, ngày mai phải dùng nó rồi.
Anh ấp a ấp úng mà, thay đổi một loại lý do thoái thác: “Ngày mai anh muốn gửi nó đi ra ngoài.
Diệp Thanh Thủy dạy anh, dùng nước sôi đổ vào trong một cái lon sắt, sau đó dùng lon sắt lặp đi lặp lại áp vào trong quần áo, vải dệt sẽ lập tức thẳng lại.
Tạ Đình Ngọc nhíu mày lại, đi đun một nồi nước sôi sau đó đem đổ vào trong một cái vại tráng men, một tay sờ vào lỗ tai của vại, lại bị nóng đến mức suýt chút nữa hất vang bát nước. Anh chân tay vụng về mà đẩy vài lần, tốt xấu gì cũng là cái váy thẳng thớm lại. Anh nhẹ nhàng thở ra một lần, lại đun một nồi nước nữa, chuẩn bị ủi thẳng áo sơ mi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây