Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến lúc Diệp Thanh Thủy sắp ngủ thiếp đi, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, kèm theo đó là tiếng gió thổi lành lạnh vào ban đêm, một tiếng “phụt rất nhỏ, đó là âm thanh của quẹt diêm.
Đèn dầu được thắp sáng, Tạ Đình Ngọc bước chân nhẹ nhàng từng bước, cúi người xuống, dùng giọng nói nhàn nhạt nói:
“Thủy nhi, uống một ít nước đường đỏ đi rồi ngủ tiếp.
Anh biết cô chưa ngủ, bàn tay khô ráp và to lớn của anh đặt trên trán cô, tay kia luồn qua cổ cô và ôm cô lên.
Diệp Thanh Thủy mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Đình Ngọc, một bát nước đường đỏ nóng hổi đưa tới trước mặt cô, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây