"Em cảm thấy người ta viết quá khoa trương, truyền ra người ta sẽ cười mình thối mũi mất."
Tạ Đình Ngọc hơi tiếc nuối vì không được nhéo má cô nữa. Trưa nay hiếm khi Diệp Thanh Thủy bỏ khẩu trang ra, chứ bình thường anh cũng không có cơ hội chạm vào mặt cô, lúc nào cô cũng giấu mặt rất kỹ.
Quả nhiên là con gái khác hẳn so với đàn ông, vừa thơm vừa mềm, cảm giác lúc đầu ngón tay chạm vào ấm áp lại hơi rung động như có dòng điện chạy qua. Tạ Đình Ngọc không khỏi nghĩ đến câu nói trong một cuốn sách cấm nào đó: Đàn bà là nước đàn ông là bùn, thấy nước sẽ có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Trước kia Tạ Đình Ngọc cứ nghĩ đây chỉ là câu nói bậy, nhưng giờ anh đã hoàn toàn lãnh hội. Bây giờ Tạ Đình Ngọc nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được muốn đến gần.
Nhưng Diệp Thanh Thủy khá là kỳ quặc.
Tạ Đình Ngọc nghĩ: Nếu cô xấu hổ như vậy, sao lúc trước lại có dũng khí đi tới ký túc xá dành cho thanh niên trí thức chặn anh lại?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây