Khương Khương như ông cụ non: “Đừng giãy giụa nữa, em trai!
An An nhìn hai nhóc con này, suốt ngày ồn ào nhốn nháo tranh đoạt làm anh trai, cô cười đau bụng, vốn dĩ Đông Đông cũng rất thông minh đó! Nhưng sao bây giờ lại bị Khương Khương đè ép như vậy cơ chứ? Thật sự là một bên chịu ngực mà, hơn nữa còn không hề có sức phản kháng.
An An vừa giễu cợt như vậy, mặt Đông Đông càng đỏ hơn, nhìn Cố Vệ Cường đi tới, giương nanh múa vuốt lao tới, oán trách: “Ba, sao ba không sinh con ra sớm vài năm nữa chứ! Như vậy thì cậu bé có thể cười nhạo Khương Khương là em trai nhỏ rồi!
Mỗi khi phải gọi cậu nhóc phá phách Khương Khương kia là anh trai, oán niệm trong lòng Đông Đông lại càng thêm sâu, thật sự là trăm ngàn đều không tình nguyện.
Cố Vệ Cường vừa mới nói chuyện với con rể tương lai xong, một bên nghiền áp con rể, khỏi phải nói trong lòng sảng khoái đến nhường nào, đó thật sự là giống như uống nước có ga vào ngày hè vậy, lỗ chân lông cả người cũng nở ra, nhìn thấy Đông Đông chạy tới, ông ấy lập tức ngồi xổm xuống, ôm Đông Đông lên vai, cười ha ha: “Ba cũng muốn sinh con ra sớm môt chút lắm chứ! Là do con trước đó không tìm thấy đường về nhà mà!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây