Chưa kể, ngoại hình gầy gò yếu ớt của Cố Uyển Uyển còn chưa đủ để người ta nhét kẽ răng. Cai ngục nhìn khuôn mặt xanh xao tái nhợt của Cố Uyển Uyển, hơi không đành lòng nói: “Cô cố kiên trì đi, chắc không bao lâu nữa cô sẽ được thả ra thôi."
Cố Uyển Uyển cắn cắn môi, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn ngài!"
Lúc Cố Uyển Uyển đến bên cửa sổ, nhìn thấy Đường Lan Chi, cô ta lập tức rưng rưng nước mắt, nước mắt rơi như hạt châu đứt đoạn, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, mẹ mau cứu con đi!" Cô ta đã biết lỗi rồi! Cô ta không nên giao du với loại người như vậy.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, đã đủ khiến Đường Lan Chi rơi nước mắt theo, bà ta cẩn thận đánh giá con gái nhỏ đã nửa tháng không gặp, mặc quần áo bẩn thỉu, trên cổ trên mặt có vết đỏ, khuôn mặt gầy gò đến mức chỉ còn lại chiếc cằm nhọn hoắt. Bà ta đau lòng nói: “ Uyển Uyển của mẹ!" Con phải chịu khổ rồi!
Bạch Dược Quân nhìn hai mẹ con nhà này than ngắn thở dài với nhau, ông ta nắm tay nắm quyền, đặt ở khóe môi, ho nhẹ nói: “Được rồi, nói chuyện chính đi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây