An An có ý ám chỉ nói: “Xem ra em gái sống ở đây không được tốt lắm!"
Cố Uyển Uyển không thể nào tin được khuôn mặt tiều tụy đầu bù tóc rối của người trong gương lại là mình, cô ta hoảng sợ hét ầm lên. Cô ta chợt cúi đầu xuống theo ánh mắt của An An, giơ tay lên muốn dùng ống tay áo che phần áo bị bẩn ở trước ngực mình, nhưng vô dụng, tay áo quá nhỏ, có quá nhiều thứ bẩn thỉu, không thể che giấu được!
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt tủi nhục, hàm răng trên cắn cắn môi dưới cho đến khi cảm nhận vị tanh nồng tràn lan trong miệng mình. Cô ta gằn từng chữ một nói: “Cố An An, cô tới đây để cười nhạo tôi sao?"
An An nhếch môi cười khẩy, mỉa mai nói: “Cô tự cao quá rồi, tôi chỉ muốn nói với cô một câu, chuyện người làm, trời đang nhìn, sớm muộn gì báo ứng cũng sẽ đến!" Nói xong, cô cũng không thèm nhìn xem Cố Uyển Uyển có sắc mặt như thế nào, xoay người rời khỏi nhà tù.
Những lời cô nói, đã đủ để làm Cố Uyển Uyển chấn động!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây