Bà ta muốn nói với Bạch Dược Quân là mình còn chưa hỏi được tung tích của Uyển Uyển.
Bạch Dược Quân lắc lắc đầu, chụp cái mũ cao lên trên đầu Cố Vệ Cường: “Cố tiên sinh cũng là ba ruột của Uyển Uyển, anh ta yêu thương Uyển Uyển không ít hơn em đâu, chẳng lẽ em lại lo lắng anh ta làm ra chuyện gì làm tổn thương đến Uyển Uyển?"
An An chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Dược Quân. Người đàn ông này quá đáng sợ, chắc hẳn mỗi một câu nói của ông ta đều đã được suy nghĩ cẩn thận trong đầu, không lúc nào là không đào hố tất cả mọi người ở đây.
Dù sao Cố Vệ Cường cũng đã sống hơn nửa đời người, từng trải nhiều hơn An An. Ông ấy không thay đổi sắc mặt, giơ tay lên vỗ vào mu bàn tay của Đường Lan Chi, thờ ơ nói: “Cô Đường, mời cô buông tay ra trước, chúng ta đang thảo luận về chuyện của Uyển Uyển."
Nghe thấy vậy, Đường Lan Chi mới buông lỏng tay ra, lùi một bước đứng ở bên cạnh Bạch Dược Quân. Chỉ là, thái độ của bà ta vẫn rất cảnh giác, như thể chỉ cần Cố Vệ Cường dám lừa mình, bà ta sẽ lao tới cào Cố Vệ Cường bất cứ lúc nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây