Cũng may ông Lý có danh tiếng rất tốt ở vùng này, nghe ông ấy nói có việc bận, cũng đã khám cho bệnh nhân bị bệnh nghiêm trọng nhất, những người bị bệnh nhẹ đều tự giác rời đi, không xảy ra mâu thuẫn gì nghiêm trọng.
Chờ ông Lý dọn đồ đóng cửa lán, Lục Diễn xách hòm thuốc của ông ấy, cũng tiện thể xách ông Lý lên. Nói là xách, nhưng thực chất là đỡ ông Lý để đi nhanh hơn. Ông Lý bị kéo đi đến chóng cả mặt, ngoài miệng mắng chửi anh suốt cả chặng đường, nhưng dù sao cũng đã quen với tính tình của Lục Diễn.
Bình thường anh luôn tỏ vẻ lãnh đạm không quan tâm đến điều gì, như thể dù trời có sập xuống cũng không thèm cau mày. Nhưng một khi có chuyện dính dáng đến An An, anh sẽ như biến thành một người khác, làm người phải tặc lưỡi kinh ngạc.
Ông Lý oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đức cao vọng trọng. Ông ấy gật đầu coi như là chào hỏi Cố Vệ Cường, nhận lấy hòm thuốc của mình.
Lúc này, An An cũng đã phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy ông Lý tới, cô vui mừng khôn siết, nhỏ giọng nói: “Ông Lý! Ông mau khám cho bà Đinh giúp chúng cháu với." Mặc dù bác sỹ trong bệnh viện đã nói bà Đinh không sao, nhưng giữa bác sỹ và ông Lý, An An vẫn tin tưởng ông Lý hơn. Vừa rồi bà Đinh đột nhiên xảy ra chuyện, An An coi bà ấy là người thân của mình, tự nhiên cô lo lắng đến mức đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì, nên mới quên mất ông Lý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây