Hồi mới đi bộ đội, lần đầu tiên có người bỏ mạng vì mình, anh cũng rất khó chịu, và không chỉ riêng anh, mỗi một tân binh lần đầu tiên chủ động hay bị động dính máu tươi, đều sẽ cảm thấy tự trách. Ngay cả khi đối phương là người xấu, đó cũng là người sống sờ sờ, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác tội lỗi khi người ta chết vì mình.
Nhưng về lâu về dài, anh dần nhận ra, nếu người xấu không làm việc ác, sao bọn họ phải chịu hậu quả này. Chưa kể, bởi vì người xấu làm việc ác, bọn họ tiêu diệt người xấu là đang giúp đỡ nhiều người hơn, cứu được nhiều người hơn, suy nghĩ này cũng dần khiến bọn họ đỡ khó chịu.
Lúc làm chuyện xấu, bọn họ nên nghĩ đến kết quả xấu nhất, dù là sống hay chết.
An An hơi hoang mang, cô ghét Đinh Hiểu Hiểu, nhưng cô chưa từng nghĩ Đinh Hiểu Hiểu sẽ chết, lại càng không ngờ bà Đinh sẽ ngất xỉu vì Đinh Hiểu Hiểu, đến giờ còn chưa rõ sống chết. Nếu bà Đinh không qua khỏi vì chuyện này, An An nghĩ mình sẽ sống trong áy náy cả đời.
Nhìn An An, Lục Diễn biết cô đang chui vào ngõ cụt. Anh thở dài, ôm An An vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “An An! Nghe lời! Em đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây