Trong lúc Cố Vệ Cường đi lấy xe, cô nhanh chóng chạy về phía cổng đại viện, đúng lúc nhìn thấy Đinh Hiểu Hiểu đi lên một chiếc xe ô tô con. Do đứng cách quá xa, An An không nhìn thấy rõ biển số xe, nhưng cô mơ hồ nhìn thấy một cái đầu nhô ra từ cửa sổ xe, là một người đàn ông râu ria xồm xoàm.
An An không thèm chờ Cố Vệ Cường đi lấy xe chở mình, cô nhấc chân chạy theo, chạy liên tiếp qua mấy con phố nhỏ, cuối cùng cô vẫn chậm một bước, cuối cùng vẫn để mất dấu chiếc xe.
An An đứng ở chỗ ngã tư, khom người thở dốc, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe ô tô con chạy càng lúc càng xa, đến khi biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Cô đột ngột giơ tay tự tát mình, làm mình nổ đom đóm mắt, lẩm bẩm nói: “Cố An An, mày ngu xuẩn muốn chết đi được." Nếu cô có thể phát hiện ra có người đứng phía sau Đinh Hiểu Hiểu và Cố Uyển Uyển từ sớm, liệu có phải Đinh Hiểu Hiểu sẽ không thể rời đi được.
Hiện tại đầu mối ở huyện Thái Tùng coi như là đã bị cắt đứt, trừ khi Đinh Hiểu Hiểu xuất hiện lần nữa, hoặc là cô đi lên tỉnh tìm Cố Uyển Uyển, may ra mới bắt được người đứng phía sau. Nhưng bây giờ bọn họ đã đánh rắn động cỏ, muốn đi bắt rắt là điều rất khó khăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây