Đến khi trong nhà truyền tới tiếng gọi: “Dọn cơm!" Lục Diễn mới giật mình hoàn hồn lại, cất bước đi tới chỗ An An đang nằm, ngồi xổm người xuống, nhặt một chiếc lá cây lên, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vê tròn chiếc lá, dùng đầu nhọn của chiếc lá điểm vào chóp mũi của An An. Anh cúi đầu xuống, trong đôi mắt sâu thẳm như chứa đầy ánh sáng, hạ thấp giọng gọi: “An An!"
Lục Diễn không biết, lúc anh cúi đầu xuống nhìn An An, ánh mắt của anh dịu dàng đến mức nào, giọng nói của anh tựa như truyền tới từ nơi xa xăm, dịu dàng êm ái… khiến trái tim của An An như tê dại. Cô cau cau mày lại, từ từ mở mắt ra, lập tức rơi vào đôi mắt dịu dàng ấy.
An An không biết phải diễn tả như thế nào về đôi mắt ấy, cô cô cảm thấy bất kể cô gái nào rơi vào đôi mắt dịu dàng đắm đuối ấy, đều không thể thoát ra được. Bản thân cô cũng không ngoại lệ.
An An cắn cắn môi, cảm thấy hơi khó xử, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh Diễn! Sao anh đứng gần em thế?"
Lục Diễn nhướn nhướn mày, ánh mắt thoáng vẻ nguy hiểm: “Em không thích anh đến gần em à?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây