Hai chị em lập tức quỳ xuống dập dầu cám ơn An An, An An đỡ hai chị em Kim Tử và Nguyên Bảo dậy, nói: “Các em ngoan ngoãn ở cửa hàng đi theo học hỏi chị Tiếu! Nếu có thời gian, các em có thể học chữ, nói chung là không có hại gì." An An có thể nuôi hai chị em Kim Tử và Nguyên Bảo đi học, nhưng đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù(*), khi điều gì đến quá dễ dàng, về lâu về dài con người ta sẽ coi đó là điều đương nhiên.
(*)Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù: Ý của câu thành ngữ này là nếu cứu một người ở thời điểm chết đói, cho họ một đấu gạo, họ sẽ coi bạn trở thành ân nhân. Tuy nhiên, nếu bạn tiếp tục cho họ 1 đấu gạo, họ sẽ muốn bạn cho họ thêm nữa. Nếu một ngày nào đó, đột nhiên bởi vì nguyên nhân nào đó mà bạn không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận bạn, và nhớ hận cả đời. Giống như người tiếp nhận cứu tế, sau đó đã thành thói quen thường cho rằng cứu tế là chuyện đương nhiên, tự nhiên sẽ không cân nhắc mình nên làm gì, dựa vào bản thân làm việc để kiếm ăn. Nếu sau đó bạn phát hiện người đó đã khôi phục năng lực làm việc, bạn không cứu tế người đó nữa, người đó sẽ ghi hận với bạn. Bạn giúp đỡ người khác, khiến người đó ỷ lại vào bạn, từ cảm kích biến thành điều tất nhiên, đến cuối cùng sẽ biến thành kẻ thù
Cô tạo cơ hội để hai chị em Kim Tử và Nguyên Bảo tự nuôi sống mình, nhưng với điều kiện tiên quyết là bọn họ cần phải dùng sức lao động của mình để đổi lấy, chỉ khi vất vả, bọn họ mới biết cơ hội này không dễ dàng có được.
Ở một khía cạnh nào đó, cửa hàng không bận rộn cả ngày, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh. Nếu biết tận dụng thời gian rảnh đó, bọn họ hoàn toàn có thể học hỏi thứ gì đó. Nhà chị Tiếu có con trạc tuổi Nguyên Bảo, nếu Nguyên Bảo cơ trí hơn, cậu ấy có thể mượn sách của con chị Tiếu mang về tự học, Kim Tử cũng vậy.
Chỉ là, An An không nói quá rõ chuyện này ra, mà cần Kim Tử và Nguyên Bảo tự mình hiểu rõ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây