An An cười nói: “Không sao! Mọi người có nhiều ý tưởng sáng tạo là tốt rồi!" Nếu tính toán chi li hơn, người kiếm được phải là cô mới đúng, dù sao đây đều là những ý tưởng sáng tạo của mọi người. Người ở thời đại sau gọi đây là sáng chế, ý tưởng kinh doanh, còn ở thời đại này, mọi người không có khái niệm rõ ràng về ý tưởng sáng tạo hay bằng sáng chế. Nếu một món đồ làm ra có lượng tiêu thụ tốt, cô thưởng cho người ta một đồng đã bị coi là keo kiệt lắm rồi. Đừng quên là cô tăng thêm một điều kiện nữa, đó là có lượng tiêu thụ tốt!
An An không tính toán quá chi li tiền lương và thưởng cho mọi người, bởi vì số tiền này đều được khấu trừ từ lợi ích bọn họ mang lại, chứ không phải là móc từ tiền túi của cô.
Có đôi khi, An An keo kiệt thì keo kiệt thật, nhưng khi giúp đỡ đám người Nguyên Bảo, cô lại ra tay rất hào phóng. Theo quan điểm của An An, làm gì cũng phải đúng việc đúng người, như trường hợp của Nguyên Bảo là cứu mạng người.
Còn với mấy chị dâu đến cửa hàng của cô làm việc, bọn họ bỏ sức lao động ra, An An cũng trả tiền lương cho bọn họ, coi như là không ai nợ ai gì cả.
Chị Tiếu do dự trong chốc lát, kiên định: “Vậy sáu hào đi! Một đồng nhiều quá."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây