Kim Tử và Nguyên Bảo cùng đưa mắt nhìn nhau, nói: “Mẹ đã dạy bọn em, chỉ cần không phải là cố tình phạm sai lầm, thì có thể tha thứ được!" Nói tới đây, tâm tình của Nguyên Bảo đã xuống rất thấp, giọng nói cũng nhỏ đi, cậu bé nói lý nha lý nhí như tiếng muỗi kêu: “Nếu lỡ... nếu lỡ không cứu được... bọn em sẽ tha thứ cho bác sỹ, mẹ nói đó là số phận! Không ai có thể cưỡng cầu được." Rất khó có thể tưởng tượng được câu nói già dặn này, lại phát ra từ miệng của một đứa trẻ con.
Mẹ của Nguyên Bảo đã sớm khong để tâm đến chuyện sống chết, rõ ràng đây là những lời cô ấy thường hay nói, hai chị em Kim Tử và Nguyên Bảo nghe mẹ nói nhiều, cũng nhớ kỹ những lời này.
An An thầm cảm thấy buồn bã khó có thể diễn tả thành lời, cô nghiêng đầu qua, hỏi: “Kim Tử, em thì sao!"
Kim Tử rõ ràng là hiểu biết nhiều hơn Nguyên Bảo: “Em muốn mẹ ra đi thanh thản!" Cô bé đã đón nhận sự thật một ngày nào đó mẹ mình sẽ rời đi.
Đáng lẽ An An nên vui mừng vì thấy hai đứa trẻ đều đã đồng ý, nhưng cô lại cảm thấy lòng mình nặng nề đến mức không thể thở nổi. Cô đứng dậy, nói với bác sỹ: “Bác sỹ ơi, chú cũng nghe thấy rồi ạ, nếu… nếu bệnh nhân thật sự không qua khỏi, các em ấy cũng sẽ không oán hận các chú đâu!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây