Lúc này, bác sỹ đã cảm thấy rất khó chịu, coi An An và Lục Diễn là loại lưu manh đầu đường xó chợ, vết thương của hai người rõ ràng là do đánh nhau gây ra. Ông ấy tức giận nói: “Đám thanh niên các cậu chẳng chịu chú ý đến cảm thụ của người nhà gì cả, suốt ngày đánh nhau ở bên ngoài, tự chà đạp lên chính cơ thể mình. Nếu các cô các cậu xảy ra chuyện gì, người nhà của các cô các cậu sẽ phải làm thế nào bây giờ? ?"
Người lớn tuổi, đặc biệt là bác sỹ lớn tuổi từng phải chứng kiến rất nhiều cảnh tượng sống chết ở trong cuộc sống, vậy nên bọn họ không thích những thanh niên thích đánh nhau ở bên ngoài, bọn họ không biết rằng dòng đời vô thường, mình có thể mất mạng vì một chuyện nhỏ xíu.
An An và Lục Diễn đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng. Tuy lão bác sỹ đã hiểu lầm hai người bọn họ, nhưng bọn họ đánh nhau là sự thật không thể chối cãi được. An An hồi tưởng lại, mỗi khi đánh nhau, máu khắp người cô đều như chảy ngược, cảm giác rất phấn khích.
Cô cứng đờ người lại, quả nhiên mình có tế bào hiếu chiến bẩm sinh.
Lục Diễn cũng không đỡ hơn An An là bao, từ nhỏ anh đã được coi là con nhà người ta, mặc kệ là ở nhà, ở trường học hay ở trong quân đội, anh đều là người đứng đầu, đây là lần đầu tiên anh bị ta hiểu lầm là kẻ lưu manh thích đánh lộn. Cảm giác này rất lạ, anh giơ tay lên gãi gãi chóp mũi, cảm thấy hơi xấu hổi, nhưng lại không chủ động giải thích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây