Dù ở thời đại nào, khám bệnh cũng phải xếp hàng chờ. Lúc Lục Diễn và An An đến nơi, bọn họ thấy rất nhiều người đứng ở ngoài cửa bệnh viện, hiển nhiên là bọn họ đang chia ra xếp hàng. Lục Diễn đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm vị trí, rồi dẫn An An đi vào bên trong.
Vết thương của hai người bọn họ, đều là vết thương ngoài da, xử lý không quá phức tạp.
So với Lục Diễn, vết thương của An An nhẹ hơn rất nhiều, cô chỉ bị ngoại lực tác động vào trên cánh tay, hơn nữa cô có làn da trắng, nên nhìn vết bầm tím càng nổi bật hơn, chứ kỳ thực vết thương của cô không nghiêm trọng đến vậy. Bác sỹ kê thuốc nước cho An An, dặn cô về nhà kiên trì bôi mấy ngày là khỏi.
Bác sỹ xử lý vết thương cho An An trước, lúc bác sỹ bôi thuốc vào vết thương cho An An, cô đau đến cau chặt mày lại, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, nhưng may là không rơi xuống. Ở một phương diện nào đó, An An có phản ứng khá chậm với mình.
Chờ bác sỹ bôi thuốc xong, cầm băng gạc băng bó vết thương cho cô. An An nhìn cánh tay bị băng bó của mình, ủy khuất nói: “Bác sỹ ơi, bác sỹ quấn chặt vào nhé!" Nếu không quấn chặt băng gạc vào, cô sẽ có cảm giác chỉ cần mình cử động cánh tay, là băng gạc quấn trên cánh tay sẽ rơi xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây