"Không đau mới là lạ! Đi bệnh viện!" An An giơ tay lau nước mắt, hung dữ lườm Lục Diễn: “Nếu em không phát hiện ra, anh định giấu em đến bao giờ?"
Dù sao lần này Lục Diễn cũng là người đuối lý, anh lấy chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, cẩn thận lau sạch nước mắt vương trên mặt An An, nhỏ giọng dỗ dành: “Em đừng khóc! Khóc sẽ không đẹp đâu." Sau đó, anh lại tiếp tục bổ sung thêm: “Anh cũng không định giấu em lâu đâu, lát nữa đưa em tới bệnh viện xong, anh dính chút ánh sáng của em, sẽ tranh thủ đi khám luôn."
An An vốn đang tức giận, nghe thấy anh nói "Dính chút ánh sáng", cô không nhịn được bật cười: “Ngốc! Đi bệnh viện có phải là chuyện tốt lành gì đâu, anh dính ánh sáng làm gì! Không được phép dính!"
Thấy cuối cùng An An cũng cười, Lục Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, anh thuận theo nói: “Được được được! Không dính! Không dính! Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau rồi đi cùng nhau thôi!" Lục Diễn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy An An khóc, là trái tim của anh sẽ tan chảy, chỉ hận không thể giao tính mạng của mình cho cô.
Khi An An cười, cả thế giới của anh đều trở nên tươi sáng hơn, anh chỉ hận không thể đưa cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây