Dám gây ra loại chuyện này ở ngay dưới mí mắt của chủ rạp chiếu phim, chủ rạp chiếu phim chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Giờ bọn họ bị cụt chân cụt tay hay bị làm sao đó, đều phải xem vận khí của bọn họ thế nào.
An An không ngờ cậu nhóc này thông minh đến vậy, cậu ấy đứng ở ngoài cửa hét ầm lên, đồng nghĩa với việc sẽ không để bại lộ chính mình, cũng không ảnh hưởng đến việc sau này tiếp tục bán hoa ở ngoài cửa rạp chiếu phim. Không những vậy, còn có thể hoàn thành tốt công việc Lục Diễn giao cho mình.
An An mỉm cười khen ngợi: “Nguyên Bảo lợi hại thật đấy." Có lẽ là lúc vươn tay ra, vô tình động vào vết thương nơi cánh tay, cô khẽ rên lên. Lục Diễn đau lòng nhìn vết thương của cô, lấy từ trong túi quần ra một tờ đại đoàn kết, đưa cho Nguyên Bảo: “Đi! Đây là tiền công của em."
Nguyên Bảo chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như thế này bao giờ, còn là cho cậu ấy. Cậu ấy lập tức quay sang nhìn Kim Tử, thấy Kim Tử gật đầu, cậu ấy mới dè dặt nhận lấy: “Cám ơn anh chị!" Cậu bé có cái miệng rất ngọt, cho dù đây là số tiền cậu ấy đáng được nhận, nhưng cậu ấy vẫn không quên nói cám ơn.
Lục Diễn gật đầu nói: “Anh đưa chị An An đi bệnh viện đây, các em nhớ phải cẩn thận đấy nhé." Không chỉ An An, Lục Diễn cũng phải đi đến bệnh viện khám xem thế nào. Từ nãy đến giờ, anh vẫn luôn cố tình đối mặt với An An, giấu không để cô nhìn phía sau đầu mình. Tuy vết thương trên đầu anh đã cầm máu, nhưng lưng áo sơ mi trắng đã dính đầy máu, nhìn mà dọa người. Lúc chào hai chị em Nguyên Bảo và Kim Tử, anh vô tình nâng cánh tay lên, An An nhanh mắt nhìn thấy vết máu loang lổ ở lưng áo anh đã dần thấm sang cạnh bên. Cô lập tức thay đổi sắc mặt: “Anh Diễn! Anh quay lưng lại cho em xem nào!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây