Hai người hầu hận không thể tìm cái lỗ rồi tự mình chui xuống, làm như mình không nghe thấy gì cả.
Nhìn thấy Tần Tố Oánh đi xa, An An chống nạnh hai bên hông, lớn tiếng nói: “Thím ơi! Thím nhớ bôi thêm nhiều phấn vào, còn che bớt nếp nhăn trên mặt." Tần Tố Oánh đi ở phía trước chợt lảo đảo bước chân, sau đó nhịp bước cũng càng nhanh hơn, như thể trước mắt như có cơn bão, cuốn phăng cô ta đi.
Đến khi bóng dáng của Tần Tố Oánh biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, An An mới lắc lắc cánh tay, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, thái độ với anh cũng lập tức trở nên lạnh nhạt đi: “Anh không định giải thích gì à?"
Nếu sớm biết sẽ có chuyện xảy ra, gặp phải người phụ nữ điên Tần Tố Oánh kia ở đây, anh đã không mua vé đi xem phim. Nghe thấy An An hỏi mình, Lục Diễn suy nghĩ thật nhanh, mua hai chai nước ngọt ở quầy bán đồ ăn vặt ở cạnh đấy, dắt tay dẫn An An đi vào: “Vừa đi vừa nói!"
Thấy Lục Diễn vẫn tỏ vẻ thản nhiên như thường, An An cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu anh tỏ thái độ căng thẳng lo lắng, chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ có sự mờ ám. Nhưng ngược lại, nếu Lục Diễn không có chuyện gì với Tần Tố Oánh, anh sẽ không để chuyện gặp cô ta ở trong lòng, như vậy đến bảy tám mươi phần trăm chứng tỏ chuyện này chỉ có tình nguyện từ phía Tần Tố Oánh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây