An An thốt ra lời này, những người chung quanh có người không nhịn được mà bật cười, so sánh này quá hình tượng, vốn mọi người đều cho rằng An An là một thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng thật sự không ngờ được hàm răng lại cực kỳ sắc bén, người khác trêu chọc cô, cô sẽ dùng hàm răng sắc bén kia cắn rách xuống một miếng thịt.
Vương Lập Quốc sống mấy chục năm, lần đầu tiên bị một con nhóc trào phúng ngay trước mặt nhiều người, cố tình là! Ỷ thế hiếp người là một cái tốt, thế lực của con nhóc này lớn hơn gã, gã đành phải xứng đáng chịu đựng.
Giống như trước kia lần nào gã cũng đoạt nguồn cung cấp của Lý Tĩnh Dược vậy, Lý Tĩnh Dược cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, bởi vì sau lưng gã có một anh trai ruột là giám đốc nhà máy.
Lục Diễn đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi, che chở An An dưới cánh chim của mình, mặc cho An An giương nanh múa vuốt như một chú hổ nhỏ, mặc sắc lăn lộn, dù sao tất cả cũng đã có anh.
Thấy Vương Lập Quốc không để ý tới cô, An An cũng không để bụng, cô nhếch răng nạnh chỉ vào dám côn đồ nằm lăn lộn trên mặt đất cách đó không xa, rất thành thục rải muối lên miệng vết thương: “Sau khi ông chủ Vương trở về, cần phải tốn không ít tiền thuốc men rồi, nếu không đám côn đồ kia sẽ trả thù đấy.’
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây