Bên ngoài bánh rán hành giòn tan, lúc cắn, có tiếng vang giòn giã, bột mì bọc mỡ heo chen trong môi răng, mang theo một mùi thơm không rõ ràng, chẳng hề dầu mỡ chút nào, khiến người khác có muốn ngừng cũng không ngừng được.
An An cảm thấy, không nói đến mấy món khác, chỉ riêng bánh rán hành này thôi, cô có thể một hơi ăn ba cái.
An An cắn mấy miếng xong, nghiêm túc nói: “Ăn ngon thật! Nói xong, cô ngồm ngoàm nói: “Chú út ơi, bánh rán hành này không đủ. Còn không phải sao, không thấy Từ Trình Trình đã ăn xong cái bánh rán hành của mình, bây giờ chỉ có thể liếm đầu ngón tay, dùng đôi mắt trông mong mà nhìn An An ăn đó sao.
Về phần Lý Tĩnh Dược thì cũng chỉ còn lại chưa tới nửa cái, chỉ hai miếng nữa là hết rồi.
Tính lên, vẫn là phần bánh của An An là còn nhiều nhất, ít nhất cũng còn hơn phân nửa luôn đó! Nhìn Từ Trình Trình cực kỳ đáng thương mà nhìn cô, cô nhịn không đực muốn bẻ cho Từ Trình Trình một nửa, lại bị Lý Tĩnh Dược ngăn cản: “Đừng đừng đừng, còn có một món bánh bao không nhân chiên giòn chưa lên nữa mà! Nếu cháu chia bánh rán hành cho Trình Trình, lát nữa bánh bao không nhân chiên giòn lên sợ là con bé không ăn nổi nữa đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây