An An là một người thông suốt, ít nhất là thông suốt hơn cô cháu gái tùy tiện nhà mình, còn là loại người chỉ nói một chút là đã có thể thông hiểu, Lý Tĩnh Dược rất thích giao tiếp với loại người này, thông minh, nói không phí lời.
Đương nhiên, cháu gái nhà mình cũng là tốt, cái đó người ta gọi là người ngốc có phúc của người ngốc.
Nhìn xem, anh ấy và An An giao lưu một hồi xong, cháu gái ngốc nhà mình còn đang ăn bánh rán hành liếm đầu ngón tay kia kìa, hoàn toàn không thèm để ý nghe xem hai người bọn họ đang nói gì.
An An nhìn theo ánh mắt của Lý Tĩnh Dược nhìn qua, ý cười trên môi cô lại tăng thêm mấy phần: “Trình Trình là loại người như vậy, nếu chúng ta là kẻ xấu, nói không chừng đã thương lượng bán cậu ấy đi rồi.
“Cái gì? Bán ai? Từ Trình Trình ăn uống cực kỳ thỏa mãn, miệng bóng dầu ngẩng đầu lên hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây